Tình người thì nay sao toàn xảo trá, bán mua và hằn học. Cứ mở mạng ra là thấy đấu đá, lọc lừa, đâm chém lẫn nhau. Vậy nên đọc bài viết này (http://www.tienphong.vn/Phong-Su/553057/Don-xin-hien-xac-con-trai---Man-hon-nuoc-mat-tpp.html) mình xúc động quá. Ít ra trong hỗn độn những thói đời dối gian, hiểm độc đó, thì hiện tại vẫn cón những tình cảm lung linh.
Trừ kẻ khiến anh Đức sống đời thực vật, những nhân vật còn lại trong câu chuyện trên, dù có thể họ đối nghịch nhau trong suy nghĩ, cách làm nhưng đều khiến mình cảm động.
Mình cảm động trước những đớn đau tinh thần và lòng quả cảm của ông bà Đạt. Đúng như ông bà đã nói, người đời có thể hiểu và chia sẻ, có thể báng bổ và khinh rẻ nhưng mình nghĩ mấy ai suy nghĩ và hành động được như ông bà. Hổ dữ không ăn thịt con, cha mẹ nào mà không đau xót. Sự hy sinh ở đây (nếu xảy ra), đúng với nghĩa đen của nó, vẫn giúp ích được cho đời.
Mình cảm động trước những khó khăn, vất vả, và nhất là những thiệt thòi của chị Hạnh. Mình cảm phục trước sự kiên định của chị. Một ngày cũng là nghĩa vợ chồng, thế nhưng thời nay mấy ai còn tâm niệm được như vậy, trong hoàn cảnh này.
Sẻ chia, thương xót với gia đình, chẳng biết gì hơn, mong sao sóng lặng và bình yên trở về, dù khó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét