Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Vụn vặt. Nhưng cốt lõi.

Mấy tháng nay kinh doanh ế ẩm quá. Hàng chất hết trong kho. Không mua bán gì được. Giá rớt thảm hại. Vậy nên suốt ngày đau đầu vì tiền lãi: lãi trong (ngân hàng) lẫn lãi ngoài (vay nóng).

Tối qua đi nhậu với mấy ông anh. Xỉn quá nằm gần nguyên ngày nay mới tỉnh lại. Bao nhiêu lần tự nhủ là không uống quá chén rồi. Vậy mà...

Tự nhiên nói mấy chuyện trên, rõ toàn chuyện vụn vặt.

Vậy mà không phải vậy. Cơm áo gạo tiền thì đâu phải chuyện vụn vặt.

Chả là hôm qua đưa em Nhí đi khám, ngồi trên xe nghe đại biểu quốc hội chất vấn vị Thống đốc Ngân hàng Nhà nước. Mình để ý nhất là câu hỏi đại loại là tại sao quy định trần lãi suất huy động mà không quy định trần lãi suất cho vay.

Để ý là vì chuyện này liên quan đến mình, đến cái sự "vụn vặt" mình nêu ở trên.

Tiếc là hôm qua nhậu xỉn nên sáng nay không nghe Ngài Thống đốc trả lời trực tiếp được. Lên mạng thấy bài viết này http://danviet.vn/67033p1c24/thong-doc-nhnn-nguyen-van-binh-tiep-tuc-tra-loi-chat-van.htm.

Vậy là đã rõ. Luật Ngân hàng quy định Ngân hàng Nhà nước "có thể" ban hành quy định cả trần lãi suất huy động và cho vay. Tình hình kinh tế năm nay rối ren, Thống đốc mới nhậm chức đã xử lý mấy vụ huy động với lãi suất vượt trần. Khổ nỗi, không hiểu sao Thống đốc không quy định nốt cái trần lãi suất cho vay đi cho mình nhờ. Mình đang đi vay với lãi suất 22%/năm. Thống đốc dõng dạc phát biểu là lãi suất cho vay đã giảm

Siết chặt chính sách, vực dậy kinh tế mà kiểu đó chỉ là nửa vời thôi Thống đốc ạ. Nhóm lợi ích vẫn đang trục lợi trên sự thoi thóp của doanh nghiệp, người dân. Mà như vậy thì triển vọng như thế nào cho nền kinh tế nước ta trong thời gian tới? Con số gần 50 ngàn doanh nghiệp phá sản năm nay chẳng đánh động được các bác cầm chèo lái.
Thế nên những trả lời của Thống đốc, mình nghĩ cũng chỉ dừng ở mức độ nghe cho sướng tai thôi. Chỉ một vấn đề nhỏ đó đã đủ cho thấy.

Sẽ còn nhiều đêm ngủ không ngon vì những chuyện vụn vặt.

Cơ mà nó cốt lõi với mình.

Mai viết tiếp...

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Chiều về trên biển Hòn Chông - Kiên Giang (19/10/2011)

Đây là chuyến đi thứ 4 của mình tới Hòn Chông và cũng là chuyến duy nhất có thời gian chụp hình. Tuy vậy, cũng do vội quá nên góc chụp và chất lượng hình không được đẹp. Nhưng không sao, với chủ đích lưu lại những khoảng khắc ở những địa danh mình đi qua thì vậy cũng là ổn.

Hình được up theo thứ tự thời gian, chụp từ 5.28pm đến 5.47pm, ngày 19/10/2011.

Từ cầu cảng Hòn Chông nhìn vào đất liền...
... và nhìn ra biển, hướng về đường chân trời.

Hiên ngang giữa biển, trời


Đơn côi đợi chờ...

...sum vầy neo đậu




Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Mong ước chưa thành

Có điều kiện được "xuất ngoại" dăm ba nước nên rất muốn biên lại những trải nghiệm dọc các hành trình. Tiếc là thời gian chưa có, văn phong chưa hay (cần phải chờ cảm xúc) nên mong ước chưa thành. Thôi thì cứ xếp ký ức lại đó, lúc nào có thể thì làm vài ký sự treo lên cho ngôi nhà đỡ trống trải, cũng là chút nhật ký cho mình, các con.

Dubai, 21/4/2010

Thủ đô Doha - Qatar, 23/4/2010
 
Quảng Châu (GuangZhou) - Trung Quốc, 28/02/2011
Đông Quản (Dong Guan) - Trung Quốc 01/03/2011

Thẩm Quyến (Shenzhen) - Trung Quốc, 02/03/2011


Thượng Hải (Shanghai) - Trung Quốc, 05/03/2011

Quan Lãn (Guan Lan) - Trung Quốc, 23/10/2011
Xiên Dịu (Xian you) - Trung Quốc, 25/10/2011

TP. Hạ Môn (Xiamen) - Trung Quốc, 26/10/2011
Bắc Kinh (Bejjing) - Trung Quốc, 28/10/2011


Singapore, 12/11/2011
TP. Kuala Lumpur, Malaysia, 14/11/2011

Cao nguyên Genting - Malaysia, 14/11/2011

Khi biên ký sự, chắc phải theo cảm xúc chứ không thể theo trình tự thời gian như thế này được. Ghi lại được cái gì tốt cái đó, có còn hơn không.

Lý giải một chút về những chuyến đi. Tiếng là đi vì công việc nhưng chủ yếu đi chơi là chính. Đi cho biết đó biết đây. Cuộc sống biết đâu mà lần, đi được (có thể cũng phải cố gắng) thì cứ đi, cho mỗi ngày có một niềm vui. 

Đi chỉ vì công việc thì chỉ có Campuchia. Thế nhưng vì là công việc nên chẳng khám phá, cảm nhận được gì, dù đã đi hơn nửa phần đất nước bạn. Cũng chẳng có cái hình nào ra hồn về đất nước này cả. Để lần sau vậy.

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Tình mẫu tử, phụ tử thiêng liêng!

Hạnh phúc nhất trên đời, lúc này, với mình đó là có một gia đình ấm êm, hạnh phúc. Hai "con vịt con" là niềm vui cực lớn của mình. Và tất yếu, tình mẫu tử, phụ tử là điều rất thiêng liêng.


Không chỉ của loài người

Chị Hai nựng mẹ tại Lễ hội 1000 năm Thăng Long...

...và trong Lễ Noel 2010

Lung linh lung linh hai tiếng gia đình (đêm Trung thu Tân Mão tại Cung văn hoá Thanh niên)

Chị Hai vui đùa cùng ba trên "nóc" khách sạn Marina Bay Sands - Singapore


Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Tác phẩm nhiếp ảnh đầu tay của chị Hai

Chị Hai đã gần 30 tháng tuổi. Chị đã biết chụp hình từ lâu: bằng điện thoại của ba, mẹ; bằng máy chụp hình kỹ thuật số. Chị chụp nhiều nhưng ba thấy chẳng hình nào ra hình nào. Tấm này đẹp nhất nên ba coi như là tác phẩm nhiếp ảnh đầu tay của chị. Nếu chị Hai mê chụp hình như ba thì cũng là điều tốt, chí ít đó là một sở thích lành mạnh.

Ba chưa từng đưa hình của mình lên ngôi nhà này. Vì đây là tác phẩm (đẹp) đầu tiên của chị Hai nên ba quyết định mình cũng sẽ lần đầu tiên xuất hiện trên đây.


Hình này chị Hai chụp vào buổi chiều ngày 11/11/2011, khi ba mẹ và chị Hai đang ở phòng chờ sân bay Tân Sơn Nhất, chuẩn bị đi Sin-Mã.

Còn đây là hình ảnh những lúc chị Hai "tác nghiệp":


Tại quảng trường Merlion - Singapore

Tác nghiệp cả trên tàu điện ngầm...


...và trong Singapore Zoo!


Đến thú dữ cũng có chút tình!

Còi nhà mình từng bị bệnh tay chân miệng. Sáng 31/10/2011, khi vợ đưa Còi đến trường thì các cô phát hiện cháu bị sốt nhẹ. Đi khám bác sỹ kết luận chị Hai bị tay chân miệng. May là còn mới. Hết hơn 10 ngày ờ nhà, uống thuốc và liên tục tái khám, cuối cùng cũng đã khỏi.

Chuyện bây giờ mình mới ghi lại vì vợ chồng và Còi mới đi Singapore và Malaysia về. Vì đã lâu nên định không ghi nữa. Sáng nay đọc báo lại thấy bức xúc nên biên ít dòng suy nghĩ.

Đã làm cha làm mẹ, mấy ai không đau xót khi con mình đau ốm. Nhìn cảnh con ói mửa đến lả người, miệng đau vì lở loét mình đã không cầm được nước mắt. Nói dại, những lúc đó tự thấy mình tội lỗi khi sinh ra cháu. Như đời mình, tự chiêm nghiệm sinh ra là khổ: vì học hành, mưu sinh, ốm đau bệnh tật rồi đối nhân xử thế,... đủ cả.

Những ngày con bị TCM (nghĩa là cách đây hơn nửa tháng), thấy cách thức làm việc của các quan Bộ Y tế đã bực mình. Giờ càng bực hơn khi được biết hơn 140 sinh linh bé nhỏ đã phải xa lìa cuộc sống vì căn bệnh lãng nhách. Nan y khó chữa gì cho cam, đằng này chỉ là căn bệnh như cảm gió nhức đầu. 87.500 trường hợp bị bệnh vẫn chưa đủ lay động những khối đầu trơ cảm xúc để công bố dịch đồng nghĩa với việc sẽ còn những đứa trẻ vô tội phải chịu chết tức tưởi. Nghĩ đến bé Còi mà rùng mình, rồi thương cho những gia đình xấu số.


Chị Hai đã khoẻ để làm dáng trên đường Orchard - Singapore


Bàng quang ngồi máy lạnh nghĩ phương cách củng cố quyền lực, lo giữ ghế chưa đủ. Sao không thương cho dân đen vô tội, lại còn phỉ báng, cấm cản những tấm lòng nghiệt huyết vì sự sống thiêng liêng như "ông già Ozon"?.

Các quan chức Bộ Y tế hãy thử tưởng tượng những đứa bé vừa ra đi là những đứa con thơ dại của mình. Xin đừng vô cảm thêm nữa. Đến con thú dữ còn có chút tình.

P/S: Gần tuần xa Việt Nam nên không cập nhật được tin tức. Bài viết này là khởi nguồn của những dòng suy nghĩ trên http://www.baomoi.com/Home/SucKhoe/giaoduc.net.vn/Tuong-ThuocBo-Y-te-hay-lay-TS-Ozon-lam-bai-hoc-dat-gia/7372161.epi. Cũng xin coi đây như là một nén nhang tiễn biệt 147 sinh linh nhỏ bé đã qua đời, một phần cũng vì sự tách trắc của ngành Y tế.

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Cửa khẩu Bắc Đai (01/11/2011)


Cửa khẩu Bắc Đai thuộc địa bàn xã Nhơn Hội, huyện An Phú, tỉnh An Giang, tiếp giáp với tỉnh Takeo - Vương quốc Campuchia.

Mình tới đây cũng đã mấy lần nhưng không chụp hình. Chuyến đi này nhằm mùa nước nổi, nước mênh mông ngút cả mắt nhìn.


Từ giữa sông nhìn về xóm nhỏ yên bình

Phía bên phải (không có trong hình) là đồn gác của lực lượng chức năng nước ta, nhìn qua sông là lực lượng nước bạn.

Đại bản doanh của lực lượng chức năng nước bạn.

Ranh giới nước ta và nước bạn được phân chia bởi con sông Bình Di hiền hoà.

Nơi ngã ba sông.
Ghe máy - phương tiện chủ yếu nơi sông nước miền biên
  

  P/S: Mình chụp lén vậy thôi, các chú biên phòng mà gặp là cấm ngay. Không biết làm vậy có vi phạm bí mật quốc gia hay an ninh, chủ quyền biên giới gì không. Mình yêu đất nước, có điều kiện thì ghi lại đôi hình ảnh. Mênh mông biên giới như vậy, ai mà chẳng biết, ai cũng có thể chụp, bí mật sao được. Đơn giản hơn, cứ lên google search là có tất.

Hãy yêu theo cách của bạn

Mình thực sự ấn tượng với slogan của Vịt teo: Hãy nói theo cách của bạn.

Đã ấn tượng thì tất nhiên dễ đi đến thích, yêu. Vậy nên mình đã chọn Vịt teo cho nhu cầu liên lạc thường ngày, ngay từ khi Vịt teo mới chập chững bước vào thị trường viễn thông.

Đã yêu rồi thì đâu cũng vậy, ai cũng thế cả thôi. Mình yêu Vịt teo đến mù quáng. Mặc cho ai chê bai, đả kích. Mặc cho vẫn thường xuyên được nói theo cách của mình: ò í e. Mặc cho nhiều lần lộn ruột vì đám nhân viên thu cước hay vài anh chị tổng đài. Mình vẫn yêu Vịt teo cho dù "sóng gió". Tình yêu đó được minh chứng bằng việc cả ba số điện thoại mình và vợ xài hiện nay đều của Vịt teo. Không chỉ thế, cả hai chiếc Iphone 4 của vợ chồng mình đều được "rước" về từ chuỗi cửa hàng của nhà mạng mình yêu.

Vịt teo cũng đã và vẫn tỏ ra là một chàng trai chu đáo, ân tình. Năm vài ba lần, vào dịp này nọ, mình vẫn được chàng dành cho đôi lời say đắm như "chúc mừng ngày thành lập quý công ty", "năm mới dồi dào sức khoẻ". Đặc biệt hơn, không năm nào chàng quên dành cho mình lời chúc mừng nồng nàn nhân dịp sinh nhật, kèm theo món quà là 800k trừ vào tiền cước.

Đấy, thử hòi tìm đâu ra người tình chu đáo ngữ đó?

Thế nên ba chuyện tào lao kể trên nào có nhằm nhò gì. Cứ lấy một gia đình ra làm ví dụ, cặp vợ chồng nào mà chẳng có lúc cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Ngay cả chuyện 2 chiếc Iphone nhà mình cũng như một chiếc của ông anh mua từ Vịt teo đều sớm được đưa đi du lịch tại cố quốc cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhiều người mình quen cũng xài Iphone. Lạ cái là hàng của người ta xách tay thì không được quay trở lại nơi ra đời. Chỉ thấy ba cái mình nêu trên, được mua từ Vịt teo đóng tại Tân Bình chỉ về với chủ mới được ít ngày là hờn dỗi, đòi về. Máy mình về được nửa tháng thì ngủm củ tỏi. Gần một tháng sau mới được đổi máy mới. Máy vợ mình thì gần hai tháng rồi vẫn chưa chịu quay về với khổ chủ. Chẳng biết sao lại như thế nữa. Hay chàng trai ấy đang lợi dụng tình yêu của mình? Chẳng lẽ một tập đoàn hùng mạnh như vậy lại nhập về sản phẩm kém chất lượng?

Mỗi khi mình (trước đây) hay bà xã (bây giờ) hỏi về tiến độ sửa chữa, bảo hành máy, câu cửa miệng của nhân viên kỹ thuật chỉ là chờ. Quả bóng trách nhiệm luôn được đẩy cho doanh nghiệp sở hữu hình tượng quả táo cắn dở. Vịt teo của mình chỉ là đơn vị phân phối thôi, trách nhiệm về chất lượng của máy, chính sách bảo hành, quyền lợi của khách hàng hoàn toàn thuộc về bổn hãng.

Mình chỉ thắc mắc: sao anh Vịt của mình không lấy máy có sẵn đổi cho khách hàng mà cứ phải chờ anh Apple tít tận bên kia bán cầu? Người ta mua máy để dùng chứ đâu phải mua máy và mua luôn nỗi khắc khoải đợi chờ và sự phiền lòng về phong cách phục vụ?.

Chợt nhớ bài báo mới đọc về việc phản đối giao EVN telecom cho anh Vịt nhà mình vì sợ độc quyền. Sự chung thuỷ của mình được "đền đáp" như thời gian qua đã vậy, nếu còn tiến đến độc quyền, không biết anh ấy còn biết mình là người tình chung thuỷ nữa hay không.

Thôi, đã yêu thì chín bỏ làm mười. Dẫu sao thiên hạ cũng đã biết mình thuộc về anh, thua thiệt chút cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Chỉ ước mình được trở lại thưở trong trắng ngày xưa. Lựa chọn ắt sẽ khác.

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

Lửa thử vàng...

Năm nay thế giới đại loạn. Hết "cách mạng hoa nhài", "xoá bỏ độc tài" đến bạo loạn khắp London rồi đánh "chiếm lấy phố Wall".  Nào đâu đã hết, khủng hoảng kinh tế còn khiến bao nhiêu quốc gia vào cơn hấp hối.

Đấy. Mấy ông "phản động" thấy chưa? Chúng có dầu mỏ, chúng tiếng văn minh, tự hào là tư bản chủ nghĩa hơn người. Lửa thử vàng, giờ mới biết mèo nào cắn mỉu nào.

Việt Nam ta cứ kiên định con đường xã hội chủ nghĩa mà đi. Lý tưởng Mác - Lê chuẩn không thể chỉnh. Ai còn chống đối hay nghi ngờ thì cứ chống to mắt mà coi đó. Này nhé:

- Về kinh tế, giữa chông gai bão tố toàn cầu Việt Nam ta vẫn vững như bàn thạch. Những vinashin, đầu tư giàn trải hay bể hụi chứng khoán, sàn vàng chỉ là muỗi. Chúng ta vẫn đạp phăng tất cả, nhếch mép cười ruồi trước bọn "tư bản giãy chết" băng băng tiến lên thiên đường xã hội chủ nghĩa.

- Về chính trị, bầu đại biểu quốc hội khoá 13, Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XI thành công tốt đẹp, đồng lòng đoàn kết xây dựng đất nước ổn định, vững mạnh toàn phần.

- Về văn hoá, chúng ta vẫn đang gìn giữ được một nền văn hoá đậm đà bản sắc dân tộc. Ba chuyện như ngôn ngữ @, đạo nhạc, chôm văn hay khoe ngực, hở rốn chẳng qua chỉ như là đôi nét chấm phá cho bức tranh văn hoá dân tộc thêm phần sinh động.
- Về xã hội, khỏi nói nhiều, kết quả khảo sát vừa qua về mức độ hài lòng của người dân cho thấy xã hội ta ổn định đến mức nào. Các thế lực chống đối cứ săm soi vào ba vụ Mường Tè, trộm cướp giết người hay giựt dọc lừa đảo mà làm vống lên. Rõ kệch cỡm, ba cái vụ lẻ tẻ đó xã hội nào mà chả có. Hơn nữa, các "bạn" hãy nhớ là chúng tớ đang "trên đường" tiến lên chứ chưa tới thiên đường đâu mà dè bỉu.

Ai nói gì thì nói. Lập trường em cũng kiên định như các bác đảng viên gộc, đó là đả đảo bọn tư bản phi tình nhân, bọn thế lực thù địch ghen ăn tức ở, bọn chống đối cuồng tín xấu xa.

Việt Nam xã hội chủ nghĩ muôn năm.

Chủ nghĩa Mác - Lê muôn năm.

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

Để mỗi ngày có thể chọn một niềm vui.

Thấy bài viết này hay quá, đúng với một phần phương châm sống của mình nên xin phép mang về nhà, để lâu lâu đọc lại, cũng như là tự nhắc nhở mình vậy.

Quy luật của xe chở rác

Một hôm tôi nhảy vào một chiếc taxi để ra phi trường. 
Đang chạy đúng làn bỗng từ bãi đậu xe phía trước một chiếc xe màu đen phóng ra. Người lái taxi phanh kêu một tiếng két và tránh không va chạm xe kia trong đường tơ kẽ tóc.
Người lái xe kia ngoái đầu mắng chúng tôi.
Người lái taxi chỉ cười vẫy chào lại.
Thế nên tôi hỏi "Sao anh hiền vậy? Anh kia suýt tông hư xe anh và mình có lẽ đã phải nhập viện". 

Bấy giờ anh lái taxi dạy tôi bài học này, tôi gọi nó là
'The Law of the Garbage Truck.' (Quy luật của Xe Chở rác). 
Anh giải thích rằng nhiều người cứ như là cái xe chở rác vậy. Họ chạy vòng quanh mang theo đầy rác, đầy bực dọc, đầy nóng giận và chán chường. Vì rác của họ đầy ắp, họ cần nơi đổ rác và đôi khi họ trút lên bạn. Đừng mang nó vào mình. Chỉ cần mỉm cười, vẫy chào, chúc điều tốt lành rồi ta cứ đi tiếp. Đừng thèm lấy rác đó rồi mang rải cho người khác nơi làm việc, nơi dọc đường hay mang về nhà. Người thành đạt quyết không để cho mấy cái xe chở rác làm hỏng ngày sống của mình.   Cuộc đời quá ngắn để mà cứ sống trong hối tiếc, vậy nên...
Hãy yêu thương người cư xử tốt với mình và cầu nguyện cho ai xử tệ.   
Cuộc sống này ta tạo nên nó chỉ 10% còn 90% là tùy thuộc cách ta tiếp nhận nó.

David J. Pollay viết bài Quy luật của xe chở rác sau khi chứng kiến sự việc này từ trong một chiếc taxi ở thành phố New York mười tám năm trước.

Vùng Tàu trong mắt tôi

Vũng Tàu trong mắt tôi, những ngày tết Độc lập 2011.

 
Nắng sớm trên Bãi Dứa.


Bình yên Bãi Trước
 
Bãi Sau - nhìn từ núi Lớn



Vũng Tàu giờ chính Ngọ
 
Phố xá hôm nay


Ráng chiều...


Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Tình người thì hiện tại.

Tình người thì nay sao toàn xảo trá, bán mua và hằn học. Cứ mở mạng ra là thấy đấu đá, lọc lừa, đâm chém lẫn nhau. Vậy nên đọc bài viết này (http://www.tienphong.vn/Phong-Su/553057/Don-xin-hien-xac-con-trai---Man-hon-nuoc-mat-tpp.html) mình xúc động quá. Ít ra trong hỗn độn những thói đời dối gian, hiểm độc đó, thì hiện tại vẫn cón những tình cảm lung linh.

Trừ kẻ khiến anh Đức sống đời thực vật, những nhân vật còn lại trong câu chuyện trên, dù có thể họ đối nghịch nhau trong suy nghĩ, cách làm nhưng đều khiến mình cảm động.

Mình cảm động trước những đớn đau tinh thần và lòng quả cảm của ông bà Đạt. Đúng như ông bà đã nói, người đời có thể hiểu và chia sẻ, có thể báng bổ và khinh rẻ nhưng mình nghĩ mấy ai suy nghĩ và hành động được như ông bà. Hổ dữ không ăn thịt con, cha mẹ nào mà không đau xót. Sự hy sinh ở đây (nếu xảy ra), đúng với nghĩa đen của nó, vẫn giúp ích được cho đời.

Mình cảm động trước những khó khăn, vất vả, và nhất là những thiệt thòi của chị Hạnh. Mình cảm phục trước sự kiên định của chị. Một ngày cũng là nghĩa vợ chồng, thế nhưng thời nay mấy ai còn tâm niệm được như vậy, trong hoàn cảnh này.

Sẻ chia, thương xót với gia đình, chẳng biết gì hơn, mong sao sóng lặng và bình yên trở về, dù khó.

Hụt hẫng!

Ý định làm một series bài về các mảnh đất vùng biên đã bị dội một gáo nước lạnh, ngày 24/09/2011.

Số là hôm đó đi cửa khẩu Chàng Riệc - huyện Tân Biên, tỉnh Tây Ninh. Lên đến Km0, vừa rút máy ảnh ra chụp được hai kiểu thì một chú sĩ quan biên phòng chạy lại bắt xoá. Lý do à? Cấm chụp hình ở khu vực biên giới. Hình như quy định là thế thật, vì chủ quyền, an ninh quốc gia mà. Chỉ tiếc là trên đường đi lên không thấy biển cấm để mình khỏi bị quê, nhất là khi chú ấy bảo, vì quen chứ không là tịch thu luôn máy ảnh của anh.

Nhưng mình sẽ vẫn tiếp tục. Vào một dịp khác. Ở những địa điểm khác. Kể cả cửa khẩu Chàng Riệc.

Có chăng là nên rút kinh nghiệm, không đến quá gần đường biên.

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Cửa khẩu Kà Tum (17/09/2011)

Cửa khẩu Kà Tum nằm trên địa bàn huyện Tân Châu, tỉnh Tây Ninh, giáp ranh với Memut, tỉnh Kongpongcham, Campuchia.


Dù số lượng hàng hoá xuất nhập khẩu qua đây khá lớn nhưng mới chỉ có 1 barie bằng gỗ phân chia hai nước bạn, mình.
Hàng hoá xuất khẩu chủ yếu là đồ gia dụng.
Hàng hoá nhập khẩu là nông sản, gỗ đã qua chế biến.

Đã có quy hoạch chi tiết nhưng không biết đến bao giờ thì dự án trên trở thành hiện thực.


Phía xa xa là đất nước bạn.


Dân cư khu vực cửa khẩu thưa thớt, đìu hiu.



Hai bên đường vào cửa khẩu là ngút ngàn rừng mía, cao su và khoai mì.


Dù vậy, công tác giáo dục rất được địa phương chăm lo. Ngôi trường này, hy vọng sẽ là vườn ươm những tài năng xây dựng nên một Kà Tum mạnh, đẹp.


Cửa khẩu Mộc Bài (01/09/2011)

Mình sẽ cố gắng ghi lại hình ảnh những mảnh đất địa đầu của Tổ quốc, ở mỗi nơi có dịp đi qua. Đặt chân lên đó sẽ cảm nhận được một phần máu thịt của chúng ta. 

Để thêm yêu hơn đất nước, tổ quốc mình.


Cột mốc chủ quyền ở điểm 0, phân chia ranh giới hai nước Việt Nam - Campuchia. Phía xa là cửa khẩu Bavet của nước bạn. Biên giới này được xác lập giữa hai tỉnh: Tây Ninh của Việt Nam và Svay Rieng của Vương quốc Campuchia. Cột mốc được hai bên dựng năm 2006.

Cửa khẩu Mộc Bài, nhìn từ phía nước bạn. Cửa khẩu được xây dựng, mô phỏng theo truyền thuyết Lạc Hồng.


Nhìn hoành tráng vậy nhưng cực kỳ bất tiện. Chỉ có ba cửa làm thủ tục xuất cảnh, ba cửa làm thủ tục nhập cảnh. Thế nên giờ mở cửa và đóng cửa, luôn xảy ra tình trạng quá tải. Lại một sản phẩm của tầm nhìn..."ngắn" (hạn).